Ăn ngay nói thật, tôi căn bản không cho rằng tôi có thể chịu được một kích như lôi đình của cự mãng này, chóp đuôi của nó còn thô hươn cả eo tôi nữa, rồi thì làm sao mà đánh được?

Đòn sát thủ mạnh nhất tôi có thể dựa vào bây giờ là thần thú Giải Trĩ, mà còn bị nó đánh bay, hiện tại, còn có biện pháp gì nữa?

Tôi chậm rãi đi đến phía trước, cự mãng vẫn cứ ở trong thiên địa tàn sát bừa bãi, trong đầu tôi không ngừng thoáng hiện một chữ.

“Sát!”

Đây là tầng thứ hai trong Cấm Pháp Hàn gia, cảnh giới thứ nhất.

Từ lúc ở quê quán Trường Bạch sơn, tôi có được tầng thứ hai Cấm Pháp, còn chưa từng cẩn thận nghiên cứu qua, tuy rằng một nguyên nhân là vì thời gian cấp bách, nhưng chủ yếu vẫn là, tầng thứ hai Cấm Pháp này, thật sự làm tôi có chút hoang mang.

Bởi vì tầng cảnh giới này chỉ có một chữ: Sát.

Cái chữ này, tôi đã từng thấy ông nội tôi thi triển qua một lần, duy nhất một lần, chính là ở trong sơn động đối phó Mã Cửu, ông nội chỉ dùng một kích, cơ hồ làm cho cốt cách cả người Mã Cửu nát vụn, ngã vào luyện cốt lò, tuy rằng sau đó may mắn không chết, nhưng cũng chứng minh chữ Sát này có bao nhiêu lợi hại.

Nhưng mà tôi không thể nào tùy tiện đi viết chữ này được. Sát, ý nghĩa sinh mệnh chung kết, cùng cấp với chết, tôi không rõ ràng lắm tu vi của bản thân đã đến loại trình độ nào rồi, cũng không rõ ràng lắm viết ra cái chữ này sẽ có hậu quả như thế nào, tôi cảm thấy, cái chữ này tuyệt đối không phải có thể dùng như phù chú, cứ viết xong đặt ở trong túi là được.

Chữ sát vừa ra, chỉ sợ sẽ có người muốn bỏ mạng đương trường.

Cấm Pháp Hàn gia tầng thứ hai, Phá Ma Thần, tôi trước nay cũng chưa quên.

Trước mắt cái thông thiên cự mãng này, giống như ác ma đến từ viễn cổ, nếu không có cách nào dùng lực, vậy Sát Tự Quyết này, có thể có hiệu quả hay không?

Tôi bất chấp nghĩ nhiều, có lẽ, đây là tôi tự tìm đường chết, có lẽ, đây cũng là cơ hội cuối cùng, duy nhất của tôi.

Giữa không trung, Giải Trĩ đã dài giọng gào rống, phản thân bay trở về, nhìn dáng vẻ cũng không thấy có vẻ như bị thương nặng, trong lòng tôi mặc niệm, Giải Trĩ lão huynh, huynh nhất định phải kiềm chế lão yêu quái này, thành bại tại một hành động lần này, nếu như huynh héo mất, thì hai ta sẽ cùng nhau xong đời.

Khoảng cách trăm mét, dần dần đến gần, Giải Trĩ lăng không đánh xuống, vô số điện quang giống như sét đánh xé trời, tình cảnh này đoạt hồn loá mắt, quả thực làm cho nhân tâm kích động, không kìm chế được, nhưng mà lúc này tôi lại không có tâm tư đi xem cảnh tượng chấn động này, tôi nhìn chằm chằm cái thân dài của cự mãng phía trước, yên lặng đếm khoảng cách.....

…… 60 mét, 50 mét, 40 mét…… Hai mươi mét……

Đây là một cái khoảng cách không thể lại gần hơn được nữa, tôi dừng bước chân, hô hấp thật sâu, thân rắn trước mặt phảng phất một ma quái đến từ dị thế giới, tôi ngửa đầu nhìn thân răng đang ẩn ẩn hiện hiện ở trong sương đen, cái đuôi lớn không ngừng quất đánh mặt đất, cái đầu rắn lại đang ngẩng cao để đối phó với Giải Trĩ giữa không trung, mà lúc này hình như Giải Trĩ cũng đã phát hiện tôi, công kích của nó càng thêm khẩn cấp, dường như đang cố gắng hết sức chế tạo cơ hội cho tôi.

Được rồi, vậy đừng trách tôi đánh lén, Sát Tự Quyết, chỉ mong hôm nay có thể để tôi thuận lợi viết ra, hơn nữa cho lão yêu bà này hung hăng một kích.

Tôi thở sâu, tập trung toàn bộ tinh thần lực, hồi tưởng lại chữ trên cuốn da dê, chậm rãi duỗi tay, lăng không vẽ một cái, một cái huyết sắc đồ án dần dần thành hình ở trước mặt.

Đúng là một cái chữ Sát.

Tôi một chút ít cũng không dám sơ ý, sợ viết không đúng chỗ nào đó, hoặc là phân thần làm cho thất bại, nhưng khi tôi mới viết được một nửa chữ này, nơi xa bỗng nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ, ngay sau đó một cái bóng đen khổng lồ che trời lấp đất bay lại đây.

Đây đúng là cái đuôi của cự mãng, trong lòng tôi rùng mình, lại không bỏ được mà từ bỏ cơ hội khó có được này, bởi vì tôi chỉ kém một chút, thì có thể viết xong Sát Tự Quyết này.....

- Mau tránh ra!

Phía sau hét lớn một tiếng, một người phấn đấu quên mình vọt lên, chặn ngang ôm lấy tôi, ngạnh sinh sinh vứt tôi ra thật xa.

Đỉnh đầu xẹt qua một mảnh hắc ảnh, một trận kình phong quét tới làm rát cả khuôn mặt, ngẩng đầu nhìn thử thì ra đó là cái đuôi cự mãng, quét không tới cái gì, lại tức giận đánh cho khối đá ở gần đó chia năm xẻ bảy.

Tôi dọa ra một thân mồ hôi lạnh, thầm nghĩ may mắn, chỉ kém một chút đã bị quét trúng, đứt gân gãy xương, nhưng là, vừa muốn viết thành Sát Tự Quyết cũng bị phá tan, cự mãng hơi hơi cúi đầu, một đôi mắt xanh lục giống như đèn pha nhìn chằm chằm tôi, phảng phất thực khinh thường hừ một tiếng, ngay sau đó thân mình xoay quanh, lại cùng Giải Trĩ đánh vào một chỗ.

Mụ nội nó, cư nhiên làm lơ tôi! Tôi cũng hừ một tiếng, từ trên mặt đất bò lên, vỗ vỗ tay, nhìn thấy người vừa rồi đẩy ra tôi lại là Chung Vạn Lý, ông ta trừng mắt nhìn tôi, nói.

- Tiểu tử cậu không muốn sống nữa, rắn là một loài động vật rất nhạy bén, chỉ cần cậu đến bên cạnh người nó, nó không cần nhìn cũng biết cậu muốn làm gì, người trẻ tuổi không đáng tin cậy, vẫn cứ nhìn ông già tôi đây.

Chung Vạn Lý dứt lời, tùy tay đưa ra sau lưng lấy xuống cái tay nải đeo trên người, mở ra, bên trong là một cái đoản kiếm không có vỏ, ông ta lấy đoản kiếm, không nói hai lời, run tay chém ra một đạo thất luyện kiếm mang, cũng vô thanh vô tức, nhanh chóng bay về phía cự mãng.

Hoá ra ông ta cũng dùng chiếu đánh lén, cự mãng lại cảm nhận được uy hiếp lần nữa, cái đuôi lớn lập tức quét lại đây, Chung Vạn Lý sớm có chuẩn bị, dán mặt đất lăn một vòng, hiểm hiểm né qua, thân hình nhảy ra, một kiếm đâm ra, đâm thẳng vào vảy dưới của cự mãng

Xem ra ông ta nói muốn bóc một mảnh vảy của cự mãng, thật đúng là tính toán như vậy, thân mình cự mãng quá lớn, lần này bị Chung Vạn Lý đến gần, né tránh là không có khả năng, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, một kiếm này của Chung Vạn Lý không nghiêng không lệch đâm vào phía trên mảnh lân đen của cự mãng, nhưng mà lại không thể đâm vào, ngược lại Chung Vạn Lý bị chấn lùi lại mấy bước, thân mình liên tục lay động.

- Tốt, đúng là một hắc giao tốt, quả nhiên không giống bình thường, hôm nay tôi còn cũng không tin, tôi không thể bóc một mảnh lân của lão yêu bà này xuống!

Chung Vạn Lý bắt đầu bướng bỉnh, cái tính tình này cùng Tiểu Bạch quả thực giống nhau như đúc, run tay lại chém ra một mảnh kiếm quang, quát.

- Để cho mi nếm thử uy lực thiên sư hàng ma kiếm!

Gia hỏa này thật đúng là chấp nhất, nhảy lên cầm theo kiếm, nhắm ngay thân thể cự mãng, chọc kiếm loạn khắp nơi, xem tư thế đó có chút nào giống đang đồ mãng, nhìn giống như đang giết heo.

Cự mãng đang cùng Giải Trĩ triền đấu ở giữa không trung, bắt đầu là cái đuôi còn vung loạn xạ, nhưng Chung Vạn Lý tựa như cái bọ chó, nhảy nhót lung tung, vậy mà nhất thời cũng đánh không đến ông ta, cự mãng đơn giản không để ý tới nữa, toàn bộ thân mình xoay quanh ở bên nhau, chỉ có phần đầu ngẩng cao, phỏng chừng giống như bị Chung Vạn Lý cào cho ngứa.

Tôi xem có chút buồn bực, mụ nội nó, cái gì thiên sư hàng ma kiếm? Nhìn sao cũng giống như một lão nhân đang chơi đùa, Tiểu Bạch không biết khi nào cũng đi lại đây, hỏi tôi.

- Anh, ông hai em đang làm trò gì đấy?

- Ách, ai biết đâu...

Đối với vấn đề của cậu ta tôi chỉ có thể lắc đầu, sau đó dặn dò cậu ta lại đi xa một chút, ổn hạ tâm thần, một lần nữa đi ra phía trước, ngưng thần duỗi tay, tiếp tục vẽ Sát Tự Quyết.

Kỳ thật tôi biết Chung Vạn Lý lấy ra hàng ma kiếm, khẳng định không phải vật phàm, chẳng qua, đối phó với hắc giao có ba ngàn năm đạo hạnh này, cũng giống như là người lớn chơi đùa với trẻ nít, kháng tính vật lý của nó rất là cao, ông ta dùng thanh kiếm đó chọc tới chọc lui nửa ngày mà không bị gì, có thể nói là rất rắn chắc rồi.

Chung Vạn Lý còn ở nơi đó nỗ lực, nhưng cự mãng đã hoàn toàn làm lơ ông ta, tôi lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, duỗi tay vẽ bùa, hồng mang trên Huyết Ngọc Ban Chỉ chợt lóe, đặt bút viết Sát Tự Quyết.

Sát Tự Quyết, phương pháp sáng tác rất là cổ quái, tôi hoàn toàn không nhận ra đây là thể chữ gì, thậm chí căn bản không giống với phương pháp viết chữ Sát ở thời hiện đại, nhìn qua nét bút rất đơn giản, nhưng viết lại rất là cố hết sức, tôi tập trung tất cả tinh thần lực, thúc giục Huyết Ngọc Ban Chỉ, đầu ngón tay máu tươi nhỏ giọt, chậm rãi dung nhập vào bên trong hồng mang, theo chữ Sát không ngừng thành hình, máu tươi cũng chảy càng ngày càng nhiều, càng lúc càng nhanh.

Trong lòng tôi có hơi kinh ngạc, loại hiện tượng này còn chưa bao giờ xảy ra, vừa rồi lần đầu tiên viết Sát Tự Quyết, giống như không có loại tình huống này, lúc này xem ra, ngón tay tôi không ngừng chảy ra máu tươi, Huyết Ngọc Ban Chỉ lập loè yêu dị hồng mang, nhìn qua giống như bị máu nhuộm đỏ thắm.

Trong nháy mắt, hình như tôi có chút hoảng hốt, nhưng tình thế trước mắt không để cho tôi suy nghĩ nhiều, cắn chặt răng, toàn lực tập trung tinh thần, mặc kệ như thế nào, hôm nay cũng muốn viết ra Sát Tự Quyết, lão tử coi như để mau đi nghĩa vụ, tôi không tin chảy một lít máu ra mà không đủ để viết một cái phù chú!

Lúc này đây, tôi rốt cuộc thành công.

Sau khi một nét cuối cùng của Sát Tự Quyết được viết ra, toàn bộ chữ ánh lên màu huyết hồng, khác xa với những huyết chú trước đây, cái chữ này có chút hồng biến thành đen, phảng phất bên trong ẩn chứa một luồng lực lượng thập phần quỷ dị.

Tôi nhớ tới ông nội, lúc trước, ông nội dùng khói trong túi khói, họa ra Sát Tự Quyết, hơn nữa lại vô cùng nhẹ nhàng bâng quơ, tùy tay đưa ra, động tác nhẹ nhàng ưu nhã, nhìn lại tôi thử, phí sức lực nửa ngày, lại viết ra một cái chữ Sát máu me nhầy nhụa, mà bản thân mình thì lại sắp hôn mê tới nơi.

Thôi được rồi, thành bại tại một hành động lần này, Sát Tự Quyết, xem mày rồi.

Tôi từ từ thở hắt ra, duỗi tay, đẩy ngang, muốn đẩy Sát Tự Quyết ra, nhưng vào lúc này, cự mãng vẫn luôn cuộn thành một đoàn ở phía trước, bỗng nhiên giống như là mèo bị dẫm phải đuôi, thân thể kịch liệt run rẩy, điên cuồng hét lên một tiếng rung trời, thân thể đang cuộn lập tức duỗi ra, kịch liệt vặn vẹo quay cuồng, Chung Vạn Lý lắc mình triệt thoái về phía sau, nhưng lại không còn kịp rồi, bị cự mãng đánh trúng ngực, trong miệng máu tươi cuồng phun, thế mà lại có thể cuồng tiếu.

- Ha ha ha ha, lão tử thành công, tìm được nhược điểm của nó, bóc xuống một mảnh lân!

Tôi vội ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên, trong tay Chung Vạn Lý gắt gao cầm một cái vảy màu đen lớn nhỏ như chậu rửa mặt, ông ta như một cái như diều đứt dây, ngã ra ngoài, chỉ nghe phịch một tiếng nện ở trên mặt đất, đã không thể nào đứng lên nổi.

Thời khắc mấu chốt lại có trục trặc, không thể cho tôi một lần đánh lén hoàn mỹ, mụ nội nó. Tôi thầm mắng một câu, mắt thấy cự mãng trên mặt đất kịch liệt quay cuồng vặn vẹo, giống như đã bị thương ở đâu đó, lại nhìn Giải Trĩ trên không trung thừa cơ mãnh công, liên tiếp phóng tia chớp yểm hộ, thân mình phóng thẳng xuống, một sừng không nghiêng không lệch chọc trúng mắt phải cự mãng!

- Ngao......

Cự mãng điên cuồng hét lên, thân mình vặn vẹo càng kịch liệt hơn, đồng thời phần đầu cùng nửa đoạn trên thân mình không tự chủ mà khuynh đảo xuống dưới, lại ngã thẳng vào vị trí tôi đứng.

Này con mẹ nó như thế nào chuyện gì xui xẻo sự đều có mặt tôi trong đó, tôi lại lần nữa thầm mắng một câu, lập tức bất chấp tất cả, tiến lên một bước, hét lớn một tiếng, đôi tay đẩy ngang, đánh ra Sát Tự Quyết.

- Sát!

Chỉ thấy Sát Tự Quyết lắc lư, khinh phiêu phiêu, đón lấy cái đầu đang ngã xuống của cự mãng, bay thẳng qua đó…

 

0.08936 sec| 2438.078 kb